bài thơ trường sơn đông trường sơn tây
Bài thơ Trường Sơn Đông – Trường Sơn Tây tôi sáng tác hồi cuối năm 1969 tại một làng nhỏ bên bờ sông Son của tỉnh Quảng Bình, làng Cổ Giang, một làng nghèo khó mà nền nếp. Cái làng ấy ở không xa nơi cổng đường 20 xe ngang dãy núi Trường Sơn.
Đóng vai người lính lái xe kể lại Bài thơ về tiểu đội xe không kính gồm dàn ý chi tiết, cùng 7 bài văn mẫu, giúp các em học sinh lớp 9 có thêm nhiều ý tưởng
Bài thơ Trường Sơn Đông – Trường Sơn Tây của nhà thơ Phạm Tiến Duật sáng tác cuối năm 1969, tại làng Cổ Giang, bên bờ sông Son, tỉnh Quảng Bình. Ngôi làng ấy ở không xa Đường 20 xẻ ngang dãy núi Trường Sơn.
Trường Sơn Ðông nhớ Trường Sơn Tây. Một dãy núi mà hai màu mây. Nơi nắng nơi mưa, khí trời cũng khác. Như anh với em, như Nam với Bắc. Như Ðông với Tây một dải rừng liền. Trường Sơn tây anh đi, thương em. Bên ấy mưa nhiều, con đường gánh gạo. Muỗi bay rừng già cho
Thơ tự do. Trường Sơn Đông, Trường Sơn Tây là một trong những bài thơ tiêu biểu của Phạm Tiến Duật, được sáng tác trong những năm tháng chống Mỹ của dân tộc, trên tuyến đường Trường Sơn huyền thoại, bài thơ vừa là một bản quân ca hùng tráng, vừa là một khúc
H5 Ffcredit.
Lượt xem Cỡ chữ Phạm Tiến Duật là Nhà thơ cách mạng của nền Văn học hiện đại Việt Nam. Ông tốt nghiệp trường Đại học Sư phạm Hà Nội năm 1964 nhưng sau đó không tiếp tục với nghề dạy học mà quyết định lên đường nhập ngũ. Trong thời gian này, Phạm Tiến Duật sáng tác rất nhiều tác phẩm và để lại nhiều bài thơ nổi tiếng như Bài thơ về tiểu đội xe không kính, Vầng trăng và những quầng lửa, Gửi em cô thanh niên xung phong... Thơ của Phạm Tiến Duật là tiếng nói ca ngợi tình yêu lứa đôi, tình đồng đội, tình yêu quê hương đất nước với giọng điệu sôi nổi, lạc quan và có chút gì đó tinh nghịch nhưng cũng rất sâu sắc. Bài thơ Trường Sơn Đông, Trường Sơn Tây của nhà thơ Phạm Tiến Duật sáng tác cuối năm 1969, tại tỉnh Quảng Bình. Ngay khi mới ra đời, bài thơ đã luôn có mặt trong túi áo của mỗi người lính trên tuyến lửa. Khi bài thơ được nhạc sĩ Hoàng Hiệp phổ nhạc thì chất thơ, chất nhạc quyện chặt với nhau, nâng cánh cho nhau vang vọng khắp các chiến trường, thôi thúc hàng triệu trái tim Việt Nam xông pha nơi tiền tuyến, giết giặc lập công, giải phóng đất nước. Mở đầu bài thơ Trường Sơn Đông, Trường Sơn Tây là lời tự tình của đôi lứa yêu nhau nhưng phải chịu sự ngăn cách vời vợi của dãy núi Trường Sơn hùng vĩ, của thời chiến chinh ly loạn và khốc liệt“Cùng mắc võng trên rừng Trường SơnHai đứa ở hai đầu xa thẳmĐường ra trận mùa này đẹp lắmTrường Sơn Đông nhớ Trường Sơn Tây” Bằng cấu trúc dễ nhớ, dễ thuộc, bình dị, mang âm hưởng đời thường và đậm màu chất lính, tính trữ tình quyện chặt với tính hùng ca. Nó đã truyền lửa vào trái tim của mỗi người ra trận. Những vần thơ ấy đã thành công về nghệ thuật, cảm xúc đong đầy. Tuy vậy, cái hay hơn có lẽ là nó đã nói lên được cảm xúc lớn của thời đại, của cả một thế hệ trẻ, của cả dân tộc thời ấy. Mặc dù đã hoàn thành khóa học ngành Sư phạm. Thay vì làm một thầy giáo dạy học nhưng Phạm Tiến Duật lại xin vào quân ngũ với mong ước tha thiết được đi vào chiến trận. Khát vọng đi Bộ đội của Nhà thơ cách mạng này được chấp nhận khi ông trúng tuyển vào Tiểu đoàn Pháo cao xạ Tây Bắc. Trong tâm hồn của người đàn ông đích thực đầy lãng tử ấy đã có sẵn ham muốn được dịch chuyển“Trường Sơn Tây anh đi, thương emBên ấy mưa nhiều, con đường gánh gạoMuỗi bay rừng già cho dài tay áoHết rau rồi, em có lấy măng không” Phạm Tiến Duật hăm hở xin chuyển về Cục Vận tải quân sự thuộc Tổng cục Hậu cần chỉ vì muốn được đắm mình trong cuộc chiến, được tận mắt chứng kiến và nếm trải sự tàn khốc của chiến tranh. Niềm đam mê tự do sáng tạo, cống hiến cho dân tộc cháy bỏng đã làm cho dấu chân Phạm Tiến Duật thật sự cất bước nhẹ nhõm vào chiến trường đầy cam go. Yêu nước là thế song nhà thơ vẫn giữ cho mình một khoảnh khắc riêng tư. Đó là nỗi nhớ về em, người bạn gái đang hành quân bên sườn Đông dãy Trường Sơn. Trong con người Phạm Tiến Duật, tình yêu nam nữ và tình yêu đất nước hòa quyện vào nhau. Nó trở thành động lực, hành trang nâng bước chân người chiến sĩ. Có thể nói, cuộc kháng chiến chống Mỹ gian khổ và con đường Trường Sơn huyền thoại đã sinh ra một Phạm Tiến Duật thứ hai nhưng lại là con người duy nhất có sức mạnh thống soái và định hình một tính cách, một số phận Phạm Tiến Duật. Chính cuộc sống thời khói lửa đau thương, mất mát đã thắp lên ngọn lửa trong trái tim người sáng tác. Và không chỉ riêng mình nhà thơ viết “Trường Sơn Đông, Trường Sơn Tây” mà cả con muỗi, con bướm, cái gạt nước, ngọn măng rừng và đồng chí, đồng đội cùng viết chung với nhà thơ Phạm Tiến Duật, tạo nên một bài thơ vừa hài hòa, vừa đẹp đẽ, vừa có giá trị. Gắn bó với núi rừng Trường Sơn, với những người lính ngày đêm chiến đấu với kẻ thù, đối mặt với bom đạn, chết chóc, Phạm Tiến Duật luôn có một tinh thần lạc quan. Ông nhìn mọi thứ kể cả những thực tế nghiệt ngã, những góc khuất và những bi kịch của cuộc chiến qua một lăng kính hồn nhiên, tếu táo đến lạ thường“Đông sang Tây không phải đường nhưĐường chuyển đạn và đường chuyển gạoĐông Trường Sơn, cô gái “ba sẵn sàng” xanh áoTây Trường Sơn bộ đội áo màu xanh” Chiếc xe như một chiến hữu dũng cảm, như một người bạn thân, chung thủy sống chết đã rong ruổi cùng Phạm Tiến Duật trên những dặm dài đường rừng Trường Sơn. Chiếc xe chở Phạm Tiến Duật đi tác chiến trên những trận địa vừa dứt tiếng súng hay nằm vắt vẻo cùng với chủ nhân trên những chiếc xe tải chở vũ khí đạn dược vào chiến trường“Từ nơi em đưa đến nơi anhNhững binh đoàn nối nhau ra tiền tuyếnNhư tình yêu nối lời vô tậnĐông Trường Sơn, nối tây Trường Sơn” Sự yêu đời, luôn hướng về ánh sáng, niềm tin chiến thắng trong cuộc chiến tranh giải phóng dân tộc được nhà thơ Phạm Tiến Duật khắc họa bằng một tượng đài anh dũng, bất khuất. Từ bên em và bên anh xa cách thăm thẳm nhưng rồi lại được nối kết bằng một đoàn hùng binh nối tiếp nhau ra trận địa trong một bầu không khí sục sôi, oai hùng, lẫm liệt. Tình yêu giữa anh với em và tình yêu nước Việt như cuồn cuộn, hóa thành mạch sống dâng trào trong tâm tư người lính Trường Sơn. Cho đến bây giờ, Trường Sơn Đông, Trường Sơn Tây vẫn là một bài thơ hay, có sức sống lâu bền trong lòng độc giả. Đối với những người chiến sĩ Trường Sơn từng chiến đấu và hy sinh một thời thì coi đây là bài thơ bất tử, là nghĩa tình đồng đội và niềm tự hào mỗi khi họ cùng nhau nhắc về Trường Sơn hùng vĩ, anh hùng. Bài thơ Trường Sơn Đông, Trường Sơn Tây là một đúc kết từ thực tiển của nhà thơ Phạm Tiến Duật. Bài thơ được sáng tác trên cảm hứng lịch sử, được ngân lên bằng tiếng lòng, tình cảm đằm thắm, sức sống mãnh liệt và niềm tin tất thắng trong tâm hồn của những người lính Trường Sơn thuở Thanh XemGiáo viên trường THCS thị trấn Tiểu Cần, huyện Tiểu Cần, tỉnh Trà điện thoại 0359795262
Cảm nhận về bài thơ “Trường Sơn Đông, Trường Sơn Tây” Phạm Tiến Duật là Nhà thơ cách mạng của nền Văn học hiện đại Việt Nam. Ông tốt nghiệp trường Đại học Sư phạm Hà Nội năm 1964 nhưng sau đó không tiếp tục với nghề dạy học mà quyết định lên đường nhập ngũ. Trong thời gian này, Phạm Tiến Duật sáng tác rất nhiều tác phẩm và để lại nhiều bài thơ nổi tiếng như Bài thơ về tiểu đội xe không kính, Vầng trăng và những quầng lửa, Gửi em cô thanh niên xung phong... Thơ của Phạm Tiến Duật là tiếng nói ca ngợi tình yêu lứa đôi, tình đồng đội, tình yêu quê hương đất nước với giọng điệu sôi nổi, lạc quan và có chút gì đó tinh nghịch nhưng cũng rất sâu sắc. Bài thơ Trường Sơn Đông, Trường Sơn Tây của nhà thơ Phạm Tiến Duật sáng tác cuối năm 1969, tại tỉnh Quảng Bình. Ngay khi mới ra đời, bài thơ đã luôn có mặt trong túi áo của mỗi người lính trên tuyến lửa. Khi bài thơ được nhạc sĩ Hoàng Hiệp phổ nhạc thì chất thơ, chất nhạc quyện chặt với nhau, nâng cánh cho nhau vang vọng khắp các chiến trường, thôi thúc hàng triệu trái tim Việt Nam xông pha nơi tiền tuyến, giết giặc lập công, giải phóng đất nước. Mở đầu bài thơ Trường Sơn Đông, Trường Sơn Tây là lời tự tình của đôi lứa yêu nhau nhưng phải chịu sự ngăn cách vời vợi của dãy núi Trường Sơn hùng vĩ, của thời chiến chinh ly loạn và khốc liệt“Cùng mắc võng trên rừng Trường Sơn Hai đứa ở hai đầu xa thẳm Đường ra trận mùa này đẹp lắm Trường Sơn Đông nhớ Trường Sơn Tây” Bằng cấu trúc dễ nhớ, dễ thuộc, bình dị, mang âm hưởng đời thường và đậm màu chất lính, tính trữ tình quyện chặt với tính hùng ca. Nó đã truyền lửa vào trái tim của mỗi người ra trận. Những vần thơ ấy đã thành công về nghệ thuật, cảm xúc đong đầy. Tuy vậy, cái hay hơn có lẽ là nó đã nói lên được cảm xúc lớn của thời đại, của cả một thế hệ trẻ, của cả dân tộc thời ấy. Mặc dù đã hoàn thành khóa học ngành Sư phạm. Thay vì làm một thầy giáo dạy học nhưng Phạm Tiến Duật lại xin vào quân ngũ với mong ước tha thiết được đi vào chiến trận. Khát vọng đi Bộ đội của Nhà thơ cách mạng này được chấp nhận khi ông trúng tuyển vào Tiểu đoàn Pháo cao xạ Tây Bắc. Trong tâm hồn của người đàn ông đích thực đầy lãng tử ấy đã có sẵn ham muốn được dịch chuyển“Trường Sơn Tây anh đi, thương em Bên ấy mưa nhiều, con đường gánh gạo Muỗi bay rừng già cho dài tay áo Hết rau rồi, em có lấy măng không” Phạm Tiến Duật hăm hở xin chuyển về Cục Vận tải quân sự thuộc Tổng cục Hậu cần chỉ vì muốn được đắm mình trong cuộc chiến, được tận mắt chứng kiến và nếm trải sự tàn khốc của chiến tranh. Niềm đam mê tự do sáng tạo, cống hiến cho dân tộc cháy bỏng đã làm cho dấu chân Phạm Tiến Duật thật sự cất bước nhẹ nhõm vào chiến trường đầy cam go. Yêu nước là thế song nhà thơ vẫn giữ cho mình một khoảnh khắc riêng tư. Đó là nỗi nhớ về em, người bạn gái đang hành quân bên sườn Đông dãy Trường Sơn. Trong con người Phạm Tiến Duật, tình yêu nam nữ và tình yêu đất nước hòa quyện vào nhau. Nó trở thành động lực, hành trang nâng bước chân người chiến sĩ. Có thể nói, cuộc kháng chiến chống Mỹ gian khổ và con đường Trường Sơn huyền thoại đã sinh ra một Phạm Tiến Duật thứ hai nhưng lại là con người duy nhất có sức mạnh thống soái và định hình một tính cách, một số phận Phạm Tiến Duật. Chính cuộc sống thời khói lửa đau thương, mất mát đã thắp lên ngọn lửa trong trái tim người sáng tác. Và không chỉ riêng mình nhà thơ viết “Trường Sơn Đông, Trường Sơn Tây” mà cả con muỗi, con bướm, cái gạt nước, ngọn măng rừng và đồng chí, đồng đội cùng viết chung với nhà thơ Phạm Tiến Duật, tạo nên một bài thơ vừa hài hòa, vừa đẹp đẽ, vừa có giá trị. Gắn bó với núi rừng Trường Sơn, với những người lính ngày đêm chiến đấu với kẻ thù, đối mặt với bom đạn, chết chóc, Phạm Tiến Duật luôn có một tinh thần lạc quan. Ông nhìn mọi thứ kể cả những thực tế nghiệt ngã, những góc khuất và những bi kịch của cuộc chiến qua một lăng kính hồn nhiên, tếu táo đến lạ thường“Đông sang Tây không phải đường như Đường chuyển đạn và đường chuyển gạo Đông Trường Sơn, cô gái “ba sẵn sàng” xanh áo Tây Trường Sơn bộ đội áo màu xanh” Chiếc xe như một chiến hữu dũng cảm, như một người bạn thân, chung thủy sống chết đã rong ruổi cùng Phạm Tiến Duật trên những dặm dài đường rừng Trường Sơn. Chiếc xe chở Phạm Tiến Duật đi tác chiến trên những trận địa vừa dứt tiếng súng hay nằm vắt vẻo cùng với chủ nhân trên những chiếc xe tải chở vũ khí đạn dược vào chiến trường“Từ nơi em đưa đến nơi anh Những binh đoàn nối nhau ra tiền tuyến Như tình yêu nối lời vô tận Đông Trường Sơn, nối tây Trường Sơn” Sự yêu đời, luôn hướng về ánh sáng, niềm tin chiến thắng trong cuộc chiến tranh giải phóng dân tộc được nhà thơ Phạm Tiến Duật khắc họa bằng một tượng đài anh dũng, bất khuất. Từ bên em và bên anh xa cách thăm thẳm nhưng rồi lại được nối kết bằng một đoàn hùng binh nối tiếp nhau ra trận địa trong một bầu không khí sục sôi, oai hùng, lẫm liệt. Tình yêu giữa anh với em và tình yêu nước Việt như cuồn cuộn, hóa thành mạch sống dâng trào trong tâm tư người lính Trường Sơn. Cho đến bây giờ, Trường Sơn Đông, Trường Sơn Tây vẫn là một bài thơ hay, có sức sống lâu bền trong lòng độc giả. Đối với những người chiến sĩ Trường Sơn từng chiến đấu và hy sinh một thời thì coi đây là bài thơ bất tử, là nghĩa tình đồng đội và niềm tự hào mỗi khi họ cùng nhau nhắc về Trường Sơn hùng vĩ, anh hùng. Bài thơ Trường Sơn Đông, Trường Sơn Tây là một đúc kết từ thực tiển của nhà thơ Phạm Tiến Duật. Bài thơ được sáng tác trên cảm hứng lịch sử, được ngân lên bằng tiếng lòng, tình cảm đằm thắm, sức sống mãnh liệt và niềm tin tất thắng trong tâm hồn của những người lính Trường Sơn thuở ấy. Trần Thanh Xem Giáo viên trường THCS thị trấn Tiểu Cần, huyện Tiểu Cần, tỉnh Trà Vinh. Số điện thoại 0359795262
Chào các bạn, Trường Sơn Đông, Trường Sơn Tây là một bài thơ và bài hát nhạc đỏ nổi tiếng. Dưới đây là chia sẻ của tác giả bài thơ – cố nhà thơ Phạm Tiến Duật – về chính bài thơ này; cùng 4 clips với 4 cặp đôi trình diễn bài hát NSND Thu Hiền & NSND Trung Đức, Phương Thảo & NSUT Đăng Dương, Anh Thơ & Việt Hoàn, và Tạ Quang Thắng & Thùy Chi. Mời các bạn cùng thưởng thức nhé. Chúc các bạn một ngày tốt lành. PTH *** ĐÔI CHI TIẾT VỀ BÀI THƠ TRƯỜNG SƠN ĐÔNG – TRƯỜNG SƠN TÂY Thứ hai – 23/12/2013 0818 VNQĐ online Bài viết này được cố nhà thơ Phạm Tiến Duật viết khi ông còn sống, với những kỉ niệm nhỏ xung quanh bài thơ nổi tiếng “Trường Sơn Đông – Trường Sơn Tây”.VNQĐ online xin trân trọng giới thiệu lại cùng bạn đọc Nhà thơ PHẠM TIẾN DUẬT Bài thơ Trường Sơn Đông – Trường Sơn Tây tôi sáng tác hồi cuối năm 1969 tại một làng nhỏ bên bờ sông Son của tỉnh Quảng Bình, làng Cổ Giang, một làng nghèo khó mà nền nếp. Cái làng ấy ở không xa nơi cổng đường 20 xe ngang dãy núi Trường Sơn. Thấm thoát đã gần ba mươi năm rồi. Tuổi đất, tuổi người dài ra cũng ối chuyện mà tuổi tác phẩm – của bất kỳ ai – dài ra cũng không ít chuyện. Từ nhiều năm nay, trong các băng nhạc Karaoke có chạy bài hát cùng tên phổ thơ tôi do nhạc sĩ Hoàng Hiệp làm nhạc. Câu thơ Cái gạt nước xua đi nỗi nhớ của bài thơ ấy được băng hình đánh chữ là Cái gạt nước xua tan nỗi nhớ. “Xua tan” như thế thì còn gì là tình yêu. Băng hình không chỉ “xua tan” nỗi nhớ mà còn “xua tan” cả thơ ca nữa. Lỗi ấy của người làm băng chứ không phải của nhạc sĩ. Cũng phải nói thêm rằng những người làm băng ấy vi phạm bản quyền, phớt lờ tác giả. Câu chuyện ấy chỉ làm tôi buồn cười chứ lạ sao không thấy bực mình. Thì văn hóa tới đâu thì làm tới đó, chứ biết làm sao. Mà họ có làm văn hóa đâu, họ làm kinh tế đấy chứ. Một thời ngỡ tưởng gần mà đã hóa ra xa. Ở bài hát, Trường Sơn Đông – Trường Sơn Tây là một bản tình ca trong chiến tranh. Một anh, một chị yêu nhau trong xa cách. Còn ở tác phẩm thơ, yếu tố tình ca trộn lẫn với quân ca. Có tám dòng thơ nhạc sĩ không phổ. Ở khổ thứ hai từ trên xuống. Một dãy núi mà hai màu mây/Bên nắng bên mưa khí trời cũng khác/Như anh với em như Nam với Bắc/ Như đông với tây một dải rừng liền. Và ở khổ thứ hai từ dưới lên Đông sang tây không phải đường thư/Đường chuyển đạn và đường chuyển gạo/ Đông Trường Sơn cô gái ba sẵn sàng xanh áo/ Tây Trường Sơn bộ đội áo màu xanh. Như vậy, trong thơ không chỉ có hai người mà còn có hai lực lượng. Ba chữ như ở đoạn trên nói rằng đây chỉ là ví dụ mà thôi. Âm nhạc viết theo thể hát nói trữ tình đã cộng hưởng rất đẹp với thơ. Cả bài thơ, như đã nói, làm xong cuối năm 1969, nhưng hai dòng đầu tiên thì có trước đó gần hai năm. Bây giờ, nhận vật tạo hứng cho thơ đang sống ở Hà Nội, một họa sĩ đã thành danh. Hồi ấy, anh ta yêu một cô y tá ở phía đông Trường Sơn. Ngồi chung một ca-bin xe đi sang phía tây, suốt đường anh ta nhắc đến người yêu. Nỗi nhớ của anh ra lây lan sang cả tôi, sang cả người lái xe. Mãi đến khi trời mưa, cái gạt nước phía trước mặt đã giúp tôi viết hai dòng đầu tiên Anh lên xe trời đổ con mưa/Cái gạt nước xua đi nỗi nhớ. Bài thơ được viết sau nhiều chặng đường vượt rừng gian nan. Cho đến nỗi, nếu chưa từng ở rừng, vượt rừng thì khó bề thông cảm hết với thơ ấy, bài ấy. Chẳng hạn như câu này Nước khe cạn, bướm bay lèn đá không phải là một câu thơ tả đẹp mà là một quan sát đáng run sợ của lính trinh sát. Nếu thấy cảnh ấy vào lúc chập chiều thì cầm chắc là đói vì không thể có nước nấu cơm. Mười cây số vuông quanh đí không thể có nguồn nước. Hay là câu này Muỗi bay rừng già cho dài tay áo, một bạn Việt kiều và một nhà thơ Pháp đã dịch là Muỗi bay, mọi người mặc áo măng tô vào thì thật buồn cười. Họ không đi lính thì trách sao được. Nhà thơ Phạm Tiến Duật thứ 2 bên phải tại Hội nghị mừng công của Bộ đội Trường Sơn mùa khô 1970-1971. Bây giờ, đọc lại nghe lại, như một người ngoài cuộc vô cảm tôi vẫn thấy trong lòng bồi hồi. Từ nhiều năm nay thật nhiều bài thơ người ta gọi là thơ tình, nhiều ca khúc người ta gọi là tình ca. Nhưng sao nghe chỉ thấy tán tỉnh, có lúc tán tỉnh đến thô lỗ. Thấy quá nhiều sự ích kỷ nhuộm vào các câu chữ. Nhớ lại thời ấy, không phải để tự khen mình và đồng đội của mình mà rưng rưng cảm động. Hình như, không yêu được số đông người thì cũng khó mà yêu lấy một người. Sự ích kỷ với thiên hạ có chứa lực phản. Không, không chỉ một tôi viết Trường Sơn Đông – Trường Sơn Tây mà cả con muỗi, con bướm, cái gạt nước, ngọn măng rừng và đồng đội của chúng ta cùng viết. TRƯỜNG SƠN ĐÔNG – TRƯỜNG SƠN TÂY Cùng mắc võng trên rừng Trường Sơn Hai đứa ở hai đầu xa thẳm ường ra trận mùa này đẹp lắm Trường Sơn ông nhớ Trường Sơn Tây Một dãy núi mà hai màu mây Nơi nắng nơi mưa, khí trời cũng khác Như anh với em, như Nam với Bắc Như ông với Tây một dải rừng liền Trường Sơn Tây anh đi, thương em Bên ấy mưa nhiều, con đường gánh gạo Muỗi bay rừng già cho dài tay áo Rau hết rồi, em có lấy măng không? Em thương anh bên ấy Tây mùa ông Nước khe cạn, bướm bay lèn đá Biết lòng anh say miền đất lạ Chắc em lo đường chắn bom thù Anh lên xe, trời đổ cơn mưa Cái gạt nước xua đi nỗi nhớ Em xuống núi nắng về rực rỡ Cái nhành cây gạt mối riêng tư ông sang Tây không phải đường thư ường chuyển đạn và đường chuyển gạo ông Trường Sơn, cô gái “ba sẵn sàng” xanh áo Tây Trường Sơn bộ đội áo màu xanh Từ nơi em gửi tới nơi anh Những đoàn quân trùng trùng ra trận Như tình yêu nối lời vô tận ông Trường Sơn nối Tây Trường Sơn *** Trường Sơn Đông, Trường Sơn Tây Nhạc Hoàng Hiệp Lời Phạm Tiến Duật Cùng mắc võng trên rừng Trường Sơn Hai đứa ở hai đầu xa thẳm Đường ra trận mùa này đẹp lắm Trường Sơn Đông nhớ Trường Sơn Tây. Trường Sơn Tây anh đi… Thương em, thương em bên ấy mưa nhiều Con đường là gánh gạo Muỗi bay rừng già cho dài mà tay áo Hết rau rồi em có lấy măng không. Còn em thương bên Tây anh mùa Đông Nước khe cạn bướm bay i lèn đá Biết lòng anh say miền đất lạ Là chắc em lo đường chắn bom thù. Anh lên xe trời đổ cơn mưa Cái gạt nước xua đi nỗi nhớ Em xuống núi nắng về rực rỡ Cái nhành cây gạt mối riêng tư. Từ bên em đưa sang bên nơi anh Những binh đoàn nối nhau ra tiền tuyến Như tình yêu nối lời vô tận Đông Trường Sơn nối Tây Trường Sơn. NSND Thu Hiền & NSND Trung Đức – Trường Sơn Đông, Trường Sơn Tây Phương Thảo & NSUT Đăng Dương – Trường Sơn Đông, Trường Sơn Tây Anh Thơ & Việt Hoàn – Trường Sơn Đông, Trường Sơn Tây Tạ Quang Thắng & Thùy Chi – Trường Sơn Đông, Trường Sơn Tây Giai Điệu Tự Hào
Thơ Về Đường Trường Sơn ❤️️ Tuyển Tập Những Bài Hay Nhất ✅ Đón Đọc Những Bài Thơ Cực Hay Viết Về Con Đường Lịch Sử Và Đầy Hào Hùng Những Bài Thơ Hay Về Đường Trường SơnNhững Bài Thơ Về Đường Trường Sơn NgắnChùm Thơ Về Tuyến Đường Trường Sơn Hay NhấtThơ Về Người Lính Trên Tuyến Đường Trường Sơn Thơ Về Dãy Núi Trường SơnChùm Thơ Về Nghĩa Trang Trường SơnBài Thơ Ngắn Nói Về Đường Trường Sơn Bài Thơ Trường Sơn Đông Trường Sơn Tây Của Phạm Tiến Duật Dưới đây là những bài thơ hay nhất viết về đường Trường Sơn huyền thoại và oai hùng trong thời kì đánh Mĩ giải phóng dân tộc, cùng đọc bạn nhé! Nước Non Ngàn DặmTác giả Tố Hữu Nửa đời tóc ngả màu sươngNhớ quê, anh lại tìm đường thăm quêĐường vào như tỉnh như mêĐường ra phía trước, đường về tuổi xuânĐã đi muôn dặm xa gầnNay về Nam cũng bước chân bồi hồi! Sông Bến Hải bên bồi bên lởCầu Hiền Lương bên nhớ bên thươngCách ngăn mười tám năm trườngKhi mô mới được nối đường vô ra?Bây giờ cầu lại bắc quaVán thơm gỗ mới cho ta gặp mình… Anh về Quảng Trị… Gio LinhTrèo lên dốc Miếu, lặng nhìn Quán NgangBời bời cỏ lút đồng hoangChim kêu cành cụt, chang chang nắng cồnTả tơi mấy ấp khu khu dồnMái tôn, rào kẽm, tháp đồn chơ vơ!Thương em chín đợi mười chờCon thuyền nay đã đỏ cờ sang sôngEm vui em mặc áo hồngMáy reo máy đẩy, mênh mông biển trờiThuyền về Cửa Việt ra khơiThuyền lên Ái Tử, thuyền bơi Đông Hà… Anh còn lặn lội đường xaSông Hương đành nhớ, chưa qua sông BồPhù lai ba bến con đòThanh Lương quê ngoại câu hò còn chăng?Êm dòng Thạch Hãn đêm trăngNhững lo ngược gió Tan Giang nặng chèo! Xe lên đường 9 cheo leoHố bom đỏ mắt, trắng đèo bông lauCây khô, chết chẳng nghiêng đầuNghìn tay than cháy rạch màu trời xanhTrưa nồng, gà gáy Khe SanhTà Cơn dứa mật, hoa chanh ngát đồi. Chợt nghe… từ tuổi hai mươiTiếng xiềng Lao Bảo gọi người bạn xưaNgỡ ngàng rẽ lối le thưaVông đồng mấy cội, xác xơ lá cànhHoang tàn hầm đá, đồn canhBâng khuâng nhớ bóng các anh những ngày!Nhìn quanh, núi đứng mây bayVõng anh giải phóng, rừng lay nắng chiều…Thương nhau, đừng khóc, em yêuTự do, phải trả bao nhiêu máu này!Có qua những bước đi đàyCàng thêm ấm những bàn tay giữa đời. Sáng hè đẹp lắm, em ơiĐầu non cỏ lục, mặt trời vừa lênDa trời xanh ngát, thần tiênĐỏ au đường lớn mang tên Bác HồTrường Sơn mây núi lô xôQuân đi, sóng lượn nhấp nhô, bụi hồng… Ai trông, lên đó mà trôngCha Ki oanh liệt, Bản Đông anh hùngMỹ thua, nguỵ chạy đường cùngXác tăng như xác bọ hung đen bờMấy chàng lính trẻ măng tơNghêu ngao gõ bát hát chờ cơm sôi. Xe lao qua dốc qua đồiGió tây giội lửa ồi ồi sau lưngBụi bay, bụi đỏ lá rừngMịt mù lối kín, cát bưng đường hầmNóng nung vạt áo ướt đầmThương con bướm trắng quạt ngầm suối khô. Con sông Xê Noong ai dòMà dòng nước mát hẹn hò cùng ta?Tới đây, tre nứa là nhàGiỏ phong lan nở nhành hoa nhuỵ vàngTrưa nằm đưa võng, thoảng sangMột làn hương mỏng, mênh mang nghĩa tình. Lán đêm, ghé tạm trạm binhGiường cây lót lá cho mình đỡ đauNghĩ người, thăm thẳm rừng sâumười năm bom đạn, măng rau, sốt Công, Xê Nọi, Chà VànMở đường, bao nỗi gian nan với đường! Trường Sơn, xẻ dọc, rọc tay mà viết nên trang sử Sơn, vượt núi, băng sôngXe đi trăm ngả, chiến công bốn Sơn, đông nắng, tây mưaAi chưa đến đó, như chưa rõ mình. Vui sao buổi bình minh, gặp cháuNhớ ngày nào cháu mới lên baGác canh cho chú trong nhà…Nay giữa Phi Hà, D trưởng công binhTrên đường lớn Hồ Chí MinhGác ba biên giới… mối tình Đông Dương! Tả Ngâu, trong vắt mắt gươngXốn xang trông lửa chiến trường, mà cayXê Xan, tan nát đạn càyTrống trơ rừng khộp, khô gầy rừng leBằng lăng bạc nắng trưa hèNghe như cưa xẻ, tiếng ve rít dài. Cỏ vàng lạc bước hươu naiSóc buôn thấp thoáng bóng xoài đu đưaVườn ai, cháy trụi ngọn dừaMái chùa cong, gãy nét xưa diệu huyềnVoi đi lững thững, bình yênBỗng ngơ ngác đứng, Bom rền xa xa… Anh vào tuyến lửa, đêm quaBất ngờ một trận như là bão rơiLại đi… “phấn khởi tơi bời”Còn non, còn nước, còn người, cứ đi!Rừng khuya, không ngủ, mơ gìSao hôm lấp lánh cũng vì miền Nam… Chào anh du kích đất CamĐẹp như pho tượng Đam San thuở nàoNgực anh đỏ tựa đồng thauVui tình đồng chí, trắng phau răng cườiAK nòng thép xanh ngờiHôn anh một cái, hỡi người bạn thân!Đường qua biên giới tới gầnNghe lòng rạo rực, nghe chân bồn xơ một khúc cầu conMột khe suối nhỏ, cũng hồn quê gò đất mịn son phaThắm tươi dòng máu ông cha bao đời… Bình Long, Nam Bộ ta ơi!Buổi đầu mới gặp mặt Người sáng hòn đất đỏ trong tayTrái tim bỗng nghẹn như say rượu nồngÔm anh Giải phóng vào lòngĐã mơ chạy khắp cánh đồng Cà Mau… Chú lái trước, anh ngồi sauRừng cao su mát một màu lá xanhXe bay, nghiêng gió dạt cànhĐã quen lối tắt đường quanh hiểm nghèoĐến đâu, anh cũng bám theoÁo bà ba, mũ tai bèo chú em! Câu thơ cũ, ai đem tới đó?“Anh chạy vào đất đỏ làm phuBán thân đổi mấy đồng xuThịt xương vùi gốc cao su mấy từng!”Nao nao nhìn mỗi góc rừngCuối hàng cây thẳng, sáng bừng trời tăng, ụ pháo, chiến hàoDấu răng vuốt Mỹ cắn cào, còn đau!Chị em tù những nơi đâuCôn Lôn, Phú Quốc, dìu nhau trở vềLá buông trắng vách lều treBài ca hy vọng hát nghe ấm lòng. Lộc Ninh xinh một cụm hồngAi hay đất lửa, máu nồng đơm hoa!Cái vui sinh nở chan hoàNghe rừng căng sữa, nhựa ra đầu mùaLao xao phố thợ, chợ trưaSầu riêng, măng cụt cũng vừa ngọt thanh Lá cờ nửa đỏ nửa xanhMàu đỏ của đất, màu xanh của trờiNgôi sao, chân lý của đờiViệt Nam, vàng của lòng người hôm nhìn ta, lại càng sayBiển Đông lồng lộng gió lay ngọn cờ… Ôi, bà mẹ tóc bạc phơVườn riêng, mẹ hái trái dừa cho conMá già với trái dừa nonBởi thơm lòng má, nên ngon lòng dừaDẫu còn cay đắng, nắng mưaMiền Nam mát ngọt, hồn ta vẫn đầyTrăng còn che nửa bóng mâyMà rừng lá nón đêm nay ngời ngờiGặp nhau, đồng chí đây rồi!Xôn xao hết đứng lại ngồi bên nhauChuyện nhà, Nam Bắc, trước sauMừng ra nước mắt, nên đau lại cười Phải chi còn Bác vô chơi!Bỗng nghe cháu nói… đất trời lặng thinhTrông vời Đồng Tháp mông mênhMấy con thuyền ngược dòng kênh, nặng hàngSóng Tiền Giang gọi Hậu GiangCó ai về đó, ta sang cùng về! Hỡi người chị của Bến TreCửu Long đồng khởi bốn bề đó chăng?Miền Nam gan dạ ai bằngĐội quân đầu tóc, khăn rằn vắt vaiKhăn rằn ai dệt cho aiSợ chi súng đạn, rào gai quân thù! Ánh đèn soi giữa chiến khuMái đầu tóc bạc, võng dù hoa râmNhà anh lợp mái trung quânQuan thềm sương nắng, đêm xuân ngày hèNgoài vườn reo một tiếng xeTiếng reo se sẽ, mà nghe rộn ràng…Chân nhanh qua ấp qua làngĐất còn nóng lửa Tràng Bàng, Củ ChiDang tay một với, xa gìSài Gòn ơi, lại phải đi bao ngày?Lưới nào vây nổi chim bayChắc trong ấy nhớ ngoài này, chẳng yên! Chia tay lưu luyến mắt nhìnSầu riêng bịn rịn nhớ miền Nam xaTa về mở rộng đường taCho Nam với Bắc vào ra thêm gầnHành quân nhẹ bước sang xuânChè xanh hoa nở trắng ngần đường xe… Vượt Bù-gia-mập, Cao LêQua Xê-rê-pôk, lại về Tây NguyênTây Nguyên ơi! Bước truân chuyênTuổi trai ta đã từng quen chốn nàyBan-mê ngục sắt những ngàyCũng con đường máu đi đầy năm nao! “Đường lên Đak Sút, Đak Pao…”Ngẩng trông núi dựng trời cao lạ lùngBao la đất mới một vùngDọc ngang thế trận, quân hùng là đây!Thác Gia-ly trắng tầng mâyÀo ào, tưởng máy điện quay tưng bừng…Gặp anh, mừng thiệt là mừngChào anh Núp của núi rừng tự do!Rằng Qua gió lớn mưa toLòng dân như nước Pa-cô càng đầyTây Nguyên gan góc, dạn dàyNhư cây lim đứng, chẳng lay giữa ngàn. Hỏi đâu giặc đóng, giặc càn?– Nó như kiến lửa, kiến đàn chạy quanhNó leo lên ngon lên cànhMình ôm lấy gốc, nó giành thử coi!Một lời, nghe vút tiếng roiNghe sông gọi suối, nghe voi gọi bầy… “Đường lên đỉnh núi Đak LayHeo heo gió lạnh, sương dày vắng chim”Biết ai mà hỏi mà tìmCon đường xưa của trái tim, đường nàyĐường đi từ tuổi thơ ngâyNửa vòng thế kỷ, hôm nay đường về… Hương đâu thơm lựng rừng hèNhặt cành lá quế mà tê tái lòngTrà My đấy, hỡi Trà BồngCó hay cây quế đợi trông tháng ngày?Nâng cành quế héo trên tayCàng thương quế ngọt quế cay cùng người!Hội An, Đà Nẵng xa khơiẤy nơi mẹ ắm, ấy nơi mẹ nằmNhớ cồn cát trắng giăng giăngNhớ thuyền Bàn Thạch, nhớ trăng biển HànHẳn còn sóng gió gian nanBên vui rồi lại Đại An, Sơn Trà. Sông Trà, sông Lại, sông BaKhu Năm dằng dặc lòng ta mọi miềnVạn ngày, có buổi nào yên?Cá ăn phải máu, chim quên lối vườnCon người, như dãy Trường SơnVững chân bám trụ, chẳng sờn óc gan. Đạn bom, bão lụt, cơ hànChết đi lại sống, hết tàn lại tươiThuỷ chung, vẫn đậm tình ngườiCắn đôi hạt muối, chung đời cháo rauUống cùng viên thuốc chia đauQuên mình chia lửa, cứu nhau chia hầm. Hỡi em, dũng sĩ mười lămTrẻ thơ mà đã ngang tầm nước nonHỡi ông, tuổi tám mươi trònNgực phanh mĩ súng, tra đòn chẳng naoSống hiên ngang, sống thanh caoQuê hương, biết mấy tự hào lòng ta! Đường đi, như sự tình cờCon sông My, lại bây giờ lần theoVượt từ xưa, bước gieo neoCùng dòng thác ấy, ngủ treo đầu cànhĐọt lau, rau má vả xanhĐói lòng, hát khúc quân hành vẫn vui. Nhớ thương bạn, lại bùi ngùiNhớ làng Rô, nhớ người nuôi năm nàoGhé thăm, lòng xót xa sao!Bến sông lửa cháy, bom đào bãi lauHỏi Già, Già mất, còn đâuHỏi em, em đã từ lâu chết rồi! Ôi! Làng Rô nhỏ của tôiCao cao ngọn núi, chiếc nôi đại bàngTrăm năm ta nhớ ơn làngCánh tay che chở bước đường gian nguyThương em, cô gái sông MyNắm xôi đưa tiễn anh đi qua rừng. Anh đi, làng hỏi thăm chừngLàng xưa, anh vẫn nhớ từng người xaHôm nay như trở lại nhàBữa cơm dưa muối cũng là liên hoanNon cao rực rỡ ánh vàngĐêm rằm vằng vặc bến Giàng trăng lên…Con thuyền rời bến sang HiênXuôi dòng sông Cái, ngược triền sông BungChập chùng thác Lửa, thác ChôngThác Đài, thác Khó, thác Ông, thác BàThác bao nhiêu thác, cũng quaThênh thênh là chiếc thuyền ta trên đời. Nỗi niềm chi rứa, Huế ơi!Mà mưa xối xả trắng trời Thừa ThiênMưa từ biển nhớ mưa lênHay mưa từ núi vui trên A Sầu?Nặng lòng xưa giọt mưa đauMát lòng nay trận mưa mau quê nhàMưa rào cho đất tươi daHố bom lấp loáng như là gương soiBãi sim, tà áo tím phơiCon sông A Sá, tóc dài làm duyênRộn ràng tiếng hát thanh niênMải mê xếp đá mà quên ướt mình… Hỡi anh lái trẻ vô tìnhDừng chân một chút mà nhìn quê tôi!Có đâu đẹp vậy tuyệt vờiTrường Sơn lượn xuống hàng đồi thông reoDòng Hương nước biếc, trong veoGió khơi Bạch Mã, sóng đèo Hải VânHuế mình đẹp nhất lòng dânMùa Thu khởi nghĩa, mùa Xuân dậy thànhNgày đi tóc hãy còn xanhMai về, dù bạc tóc anh cũng vềNhớ ai khắc khoải chiều hèCon chim cu gáy dốc Chè, nôn nao Bàng hoàng… như giữa chiêm baoTrắng mây Tam Đảo tuôn vào Trường SơnDốc quanh sườn núi mưa trơnTưởng miền Nam đó, chập chờn hôm đi… hay giấc mơ dài?Nước non ngàn dặm nên bài thơ quê. Người Lính Già Thăm Lại Trường SơnTác giả Nguyễn Văn Cư Người lính già trở lại Trường SơnThả những bông hoa rừng xuống dòng suối mátÔng nức nở tuôn trào nước mắtKhóc đồng đội mình ngã xuống nơi đâyĐã gần năm mươi năm rồi giờ đã đổi thayKhông còn những cánh rừng cây trơ tay đen sạmKhông còn những ngọn đồi đất đỏ hoe do b52 giải thảmTất cả bây giờ đã trở lại màu xanh..Người lính già đôi mắt ướt long lanhÔng nói về những gian nanngày đầu mở đường Trường Sơn huyền thoạiÔng không nhớ nổi có bao đồng độiĐã nằm lại để con đường cứ dài mãi vào Nam…Chiến tranh đã lùi xa gần năm mươi nămNhiều đồng đội vẫn nằm nơi rừng sâu núi thẳmGia đình người thân vẫn ngày đêm trông ngóngĐồng đội đã đi tìm trong vô vọng bao năm…Có lẽ các bạn ông giờ đã hóa thânVào từng ngọn cây vào từng vách núiĐể rừng Trường Sơn đang hồi sinh trở lạiĐể những bản làng ngày một ấm noTrở lại Trường Sơn trên đại lộ mang tên Bác đẹp toNhìn những cánh rừng ông càng xúc độngÔng gọi thật to tên từng thằng bạnCác cậu ơi chúng tớ tới thăm này…Các bạn ông không biết có hay…!!! Đón đọc ❤️️ Những Câu Thơ Về Người Lính Trường Sơn ❤️️ cực hay và xúc động dưới đây ngoài thơ về đường Trường Sơn ở trên Những Bài Thơ Về Đường Trường Sơn Ngắn Gửi đến quý độc giả những bài thơ về cung đường Trường Sơn anh hùng, huyền thoại cực hay và đầy hoài niệm Con ĐườngTác giả Nguyễn Như Hải Cảm ơn chị, cảm ơn em liệt sĩĐã xông pha nơi tuyến lửa năm nàoRừng Trường Sơn đông hùng vĩ biết baoMột trăm cô gái năm nào ra trậnLính thông tin vốn dạn dầy cần mẫnQuyết thông dây huyết mạch máu chiến trườngMười tám tuổi đời không nỗi vấn vươngTờ giấy trắng chưa hoen mờ vết mựcĐường Trường Sơn ngọn đèn em vẫn thứcDắt xe qua lưới lửa đạn bom thùSừng sững dưới ngầm, cột mốc trời thuTà áo trắng căn mốc đường xe vượtBom nổ chậm cung đường cong phía trướcĐã có em khóa ngòi nổ bom thùGiặc chạy rồi em yên giấc ngàn thuCác em tôi ngủ hoài không ai dậyHòa bình rồi, mà sao em không thấyĐường thênh thang trên lối cũ năm nàoLệ tuôn trào, anh mang nỗi ước aoThấy bóng em.. con đường mang tên BÁC! Đường Trường SơnTác giả Nguyễn Như Hải Đường Trường Sơn một thời khói lửaĐường Trường Sơn bom đạn như mưaĐường Trường Sơn ai đã nghe chưaĐọc một lần để biết ngày xưaTình đồng đội chia nhau điếu thuốcNắm cơm khô khi đói những ngàyĐêm trời đông nghe lạnh giá buốtVẫn gan vàng chiến đấu đông tâyNhững con người Trường Sơn lịch sửNhững con người Trường Sơn bất tửMãi chói vàng danh rạng muôn nămĐẹp khúc hát ca ngợi anh hùngĐã bao năm khói lửa đi quaKí ức xưa còn mãi không nhòaMột thời oanh liệt hào hùng quáMột thời trang sử rạng ngàn sau Chùm Thơ Về Tuyến Đường Trường Sơn Hay Nhất Đón đọc chùm thơ về tuyến đường Trường Sơn vô cùng xúc động và đầy hào hùng, thưởng thức những vần thơ ý nghĩa dưới đây bạn nhé Linh Hồn Của Một Con Đường Đã Trở Thành Huyền ThoạiTác giả Hoang Duyen Không có những đoàn quân băng rừng vượt suối .Không có em ! Chỉ kịp cười không nói .Dưới pháo sáng em san đường mở lối .Cho những đoàn xe đem theo những chuyến hàng .Đêm xuyên rừng đi về một hướng ! Miền nam .Thì Trường sơn chỉ là những cánh rừng hoangNối với nhau thành đại ngàn xanh biếc ….Đã trở thành một cái tên “bất diệt” .Gánh trên mình hàng triệu triệu tấn đạn bom .Còn chịu thêm nhiều chất độc da cam .Có những con người thông minh , dũng cảm can trường .Bộ não của con đường! Bộ Tư Lệnh Trường SơnTừ nơi đây những thông điệp “yêu thương” .Nhưng “Quyết đoán” nhưng vô cùng khoa học .Tránh tổn thất con người và vật chất .Để chiến trường yên lòng đánh giặc .Trí và lực tập trung cao nhất .Những con người “Huyền thoại” nhưng có thật .Mãi mãi ở trong lòng Dân tộc Việt nam .Đường Trường Sơn ! Năm năm chín kiên cường .Con đường “trải” bằng máu bằng xương .Bằng nước mắt của bao người vợ .Và biết bao người mẹ khi nhắm mắt , xuôi tay .Vẫn chưa gặp con mình được phủ cờ Tổ quốc .Đường Trường Sơn một cái tên quen thuộc .Đã thấm máu của những người đi trước .“Dù có phải đốt cháy cả dẫy TrườngSơn cũng phải lấy lại quyền Độc lập cho Dân tộc” .Lời Bác nói như sấm vang Trời đất .Con cháu người nhất nhất làm theo .Ta thắng Mỹ khi đất nước còn nghèo .Nhưng dũng khí, quyết tâm ta lớnVào chiến dịch cả Trường sơn bận rộn .Sở Chỉ huy những “Tầm vóc” lớn .Quân chuyển vào , có đồng chí chuyển qua .Rồi hàng hóa , khí tài , súng đạn .Tất cả đã được vào tính toán .Những nước cờ của ta làm “thất kinh” hoảng loạn .Cả “chóp bu” bên kia phía phía Đại dương …..Ôi ! Kỷ niệm về Trường Sơn .Kể chẳng biết bao giờ cho hết .Sáu mươi năm một con đường bất diệt .Vẫn vẹn tròn trong trái tim ta .Đường Trường Sơn là một bài ca .Được hát mãi đã đi cùng năm tháng .Những ca khúc Trường Sơn hoành tráng .Miệng hát mà nước mắt vẫn rơi .Vì mãi nhớ về Đồng Đội của chúng mãi Trường Sơn bông hoa lửa ….một thời Vượt Trường SơnTác giả Vũ Xuân Hòe Trường Sơn ơi! Trường Sơn ơi!Ta nhớ mãi một thời đi đánh MỹNhững bước chân vượt Trường Sơn không nghỉXẻ dọc Trường Sơn của thế kỷ hai âm vang tươi rói những nụ cườiCủa những con người tuổi đời còn rất trẻDù đạn nổ ,bom gầm ,mưa hè ,nắng lửaDù đôi dép vẹt mòn vẫn hăm hở bước tám đôi mươi đâu có ngại gìNào có xá chi máu đổTrong tim luôn rực hồng ngọn lửaGiải phóng miền Nam tất cả lên đường. Trường SơnTác giả Nguyễn Như Hải Trường Sơn ơi bốn mùa mây trắng phủNhững con đường đi đánh Mỹ còn đâyNhững nghĩa trang ngàn mộ chí ken dàyBao chứng tích của một thời máu lửaCủ măng rừng với săn khoai trừ bữaCứ liên hoàn trong cơm lính Trường SơnTrường Sơn Đông ơi núi thắm mây vờnMưa rả rích hết đêm ngày lại thángTrường Sơn Tây đón gió lào khô hạnNắm rau rừng ta với bạn chia đôiTrường Sơn ơi sao nhớ mãi một thờiBên cánh võng thơ tình ta viết vộiĐường hành quân đêm băng rừng vượt suốiBê năm hai bom Mỹ dội trên đầuPhút tỏ tình chẳng nói được một câuO giao liên trên đường qua binh trạmCơn sốt về võng dù bến chiếc lánBàn tay em sao ấp áp lạ kìHết sốt rồi nơi tiền tuyến anh điCung đường vắng rừng già em ở lạiChiếc khăn Dù vội trao anh thơm mãiNgát hương trinh mùi con gái thơm nồngMỗi con đường mỗi khe núi dòng sôngkhăn theo anh suốt chặng đường đánh giặcBốn tư năm mọi nẻo đường Nam BắcVẫn ấm lòng hơi em gái trường sơnTrường Sơn ơi sẽ mãi mãi trường tồnLòng tự tôn đến cội nguồn dân tộc! Gửi đến bạn là chùm 👉 Thơ Về Bộ Đội Ngắn Hay 👈 đọc ngay sau khi thưởng thức thơ về đường Trường Sơn bạn nhé Thơ Về Người Lính Trên Tuyến Đường Trường Sơn Đọc và cảm nhận hình ảnh những người lính can trường, không bao giờ chịu khuất phục trước kẻ thù qua chùm thơ về người lính trên tuyến đường Trường Sơn dưới đây Đại Đội Nữ Lái Xe Trường Sơn Anh HùngTác giả Tiến Hùng Chuyện kể về đại đội nữ lái xeNhững cô gái Trường Sơn đi tải đạnTuổi mười bảy đôi mươi lòng không nảnVẫn vững vàng tay lái vượt núi caoMặc mưa bom sốt rét rám má đàoĐã vận chuyển quân nhu và lương thựcHàng nghìn tấn vào nam bao công sứcBăng qua đèo vực thẳm của Trường SơnVẫn quyết tâm vượt khó chí không sờnDù pháo sáng trên đầu máy bay địchCàng nhìn rõ con đường đi tới đíchNhiệm vụ xong ai nấy đều vui mừngLúc trở về áo ướt đẫm sau lưngGát sáu chín xe zin gát năm mốtTiểu đội trưởng chị Vân* tiểu đội mộtBốn lăm người* còn sống đến hôm nayTìm mưu sinh kiếm sống để qua ngày *Những chị Thuý* chị Viên* buổi gặp mặtNhắc kỷ niệm ôm nhau trào nước mắtMái tóc dài để lại ở rừng sâuNay pha sương điểm bạc cả mái đầuNhưng cứng cỏi kiên cường không bị lụyNhững phụ nữ Việt Nam thời đánh MỹRất Anh Hùng Trung Hậu và Đảm Đang . Trở Lại Trường SơnTác giả Trịnh Xô Đã lâu rồi tôi trở lại Trường Sơn,Nơi núi thẳm rừng đại ngàn gió thổiNghe văng vẳng tiếng bước chân đồng độiLòng bùi ngùi, thương nhớ mãi không nguôiTrường sơn ơi! da diết mãi trong Tôi,Những kỷ niệm khắc sâu trong tâm tríĐường Trường Sơn sao mà nao nức thế“như tình yêu vĩnh viễn có quên đâu..Đường hành quân, máy bay địch thét gào ,Pháo sáng dọi và bom gầm đạn réoNhững người lính hành quân đi chiến đấu,Xuyên màn đêm có pháo sáng soi quân đi lòng rạo rực niềm tin,Đường mòn ấy, ta làm sao quên được?Những người lính cùng nhau vào mặt trận,“điếu thuốc cấu đôi, cơn sốt xẻ chia nhauĐường Trường Sơn những năm tháng gian laoKhói lửa đạn, bom bốn bề khốc liệtVào trận tuyến, biết ai còn ai mấtBom đạn thù không ngăn được bước chân taTrường Sơn ơi! những năm tháng đi qua,Nhớ rất nhớ, rau Tàu Bay chống đóiVà khẩu súng AK chiếc gậy tre dẫn lốiBom đạn thù cháy trụi lá ngụy trangTrường Sơn ơi! thổn thức nhớ Phong Lan,Cây Măng đứng nép mình bên suối cạn,“Bi Đông nước nối hai đầu binh trạmTiếng chim rừng ríu rít đón bình minhĐường hành quân dưới pháo sáng trắng đêmSương buông xuống phủ ướt đầm vai áoSao nỗi nhớ! cứ dài theo năm thángChặng đường vào, nỗi nhớ cũng vào theo..Đường Trường Sơn những năm tháng gian laoDấu ấn ấy, vẫn còn ghi khắc mãiBao đồng đội, năm xưa còn nằm lại“giữa đại ngàn, chốn nào đấy bạn ơi“Trường Sơn đông hay Trường Sơn tây“Lần theo dấu, lối mòn bên khe suốiNhững vết tích đâu rồi trên vách núi“Tìm nấm mồ chôn vội xác người thânĐồng đội ơi! Qua rồi bấy nhiêu nămNhững ai đã về quê hương đất mẹAi đã đến nơi nghĩa trang an nghỉAi vẫn còn nằm lại chốn này đâyVề đi thôi mẹ mong đợi từng ngàyNơi đất mẹ những phút giây mong ngóngBao người vợ đã trở thành núi VọngSao không về? Cứ lẩn khuất nơi đâyNén hương thơm cứ run rẩy trên tayĐồng đội ơi! Nước mắt trào đắng cổLòng đau thắt đứng lặng nhìn vách đá“Vấn vương lòng không bước nổi chân quaHẹn ngày về, khi đất nước khải hoàn caSao không thấy đồng đội về họp mặtRừng đại ngàn, bao nhiêu người nằm lạiĐồng đội ơi! Mãi mãi tuổi đôi mươi. Lính Vận Tải Trường SơnTác giả Đoàn Biển Cõng đạn trên đường Trường sơn đó bạn ơiGặp dòng nước mát, đỡ đói lòng gùi tiếpTrên vai anh, gánh cả cơ đồ và sự nghiệp…Bốn bốn năm rồi, ai còn nhớ… hay quên…Những cảnh này, ngày xưa trên đường Trường SơnKhông hiếm gặp, trên đôi vai người línhGùi tạ hàng, vượt qua bao đèo, suối…Bởi chiến trường đang cần đạn…Cho chiến thắng ngày mai… Cảm động với tình đồng đồng đội của những con người ngày đêm vào sinh ra tử cùng nhau qua chùm 👉 Thơ Về Tình Đồng Chí👈 cùng với thơ về đường Trường Sơn Thơ Về Dãy Núi Trường Sơn Đón đọc chùm thơ hay nhất về dãy núi trường sơn hùng vĩ, nơi đây đã chứng kiến bao người lính ngã xuống, ghi lại trọn vẹn cuộc chiến đấu oai hùng của các anh. Nhớ Đường Trường SơnTác giả Nguyễn Đảng Em Và Anh cùng vượt Dãy Trường SơnAnh hơn tuổi , trên đường anh vượt trướcHai Anh Em với tinh thần yêu nướcAnh Vượt rồi , Em tiếp bước theo sauĐường Trường Sơn , nắng chẳng xuống được đầuMuỗi và vắt tranh nhau mà hút máuKhông ngăn được, bước chân đi chiến đấuMà bao năm ,nung nấu diệt quân thùĐơn vị hành quân ,gặp phải trời mưaVai vác nặng ,Đá răng cưa , ngọn hoắtDép Trường Sơn , Bao Lần quai đã đứtGậy Trường sơn ,mòn sứt Đã Bao LầnKhông ngăn được ,tinh thần người chiến sĩNhững trận bom B52 của MỹBom na pan ,đốt cháy rừng âm ỉKhông đạn bom nào ,ngăn nổi bước quân điĐường Trường Sơn, đi cũng lắm gian nguyNúi cao ,vực sâu ,xe đi ở giữaGiặc đánh hỏng đường ,quân ta lại sửaÔi con đường, mà chan chứa yêu thươngRừng Trường Sơn ,Huyền Thoại Một Con ĐườngVì tiền tuyến ,Hậu Phương ra mặt trậnChi viện thật nhanh ,chiến trường đang gọiKhắp Miền Nam ,đang vang dội chiến côngVào chiến trường ,anh là lính xe tăngEm Miền Tây , lính đặc công sông nướcHai Anh Em , một con đường cùng bướcVượt dẫy Trường Sơn, anh trước em sauBao nhiêu năm , nay Bạc cả mái đầuNgồi trò chuyện, nhớ Trường Sơn yêu dấuNhớ đồng đội ,vào miền Nam chiến đấuAnh dũng hy sinh ,đổ máu Trường SơnNhớ Trường Sơn ,lại nhớ ăng gô ,cơmNhớ cái bi Đông, đeo hông người línhKhẩu súng AK , người tình xinh xắnKhăn bao gạo dài , đeo vắt qua vaiĐường Trường Sơn , đi thì rất là dàiVì miền Nam , dẻo dai ,ta tiến bướcGiải phóng miền Nam , mà Ta thắng đượcDành trọn non sông , đất nước hòa bìnhLuôn ghi nhớ đường Trường sơn hùng vĩCon Đường Trường Sơn là ta thắng MỹĐường Trường Sơn đã ghi vào lịch sửĐường trường sơn ở thế kỷ hai mươi… Trường Sơn Một Thời Để NhớTác giả Chưa Rõ Trường Sơn cao mấy tầng mây50 năm trước còn đầy đạn bom*Ngày xưa rực lửa căm hờnMột thời để nhớ vẫn còn y nguyênEm 18 tuổi thuyền QuyênAnh 18 tuổi con thuyền sóng xôRa đi cứu nước non nhàTuổi còn rất trẻ “GẬY” già Trường SơnGậy dài vách đá , đường trơnBám từng ụ đá đã mòn gót chânNhớ ngày cái tuổi còn xuânĐông Tây 2 nửa ta từng nhớ nhauMặc cho bom dội trên đầuAnh đi chiến trận em sầu bên ĐôngDáng xinh đôi má ửng hồngNước ra sốt rét nhưng không việc gìVai gùi gạo , đạn em điĐường trường băng lối có gì ngại đâu?Tình yêu hai đứa nhiễm màuLá thư cháy nửa , em giàu tình thươngVẫn còn nhớ mãi Trường SơnEm gùi thùng đạn đường trơn ngã nhàoThương anh em vượt sang LàoLàm cô y tá chạm vào da AnhCố lên nó sẽ mau lànhChỉ vài câu nói đã thành yêu emHòa bình anh vẫn không quênTên em là Đức quê miền Hà Tây50 năm nhớ một ngàyTrường Sơn rực lửa nhưng đầy tóc tangTình yêu hai đứa đeo mangChờ em mãi mãi biết đàng nào đây ???Em người Mỹ Đức Hà TâyTrông sao có được một ngày gặp em Tôi Đi Tìm Hai Đầu Nỗi NhớTác giả Thân Đức Chính Tôi trở về trên đỉnh dãy Trường SơnTìm lại nơi có hai đầu nỗi nhớTìm lại cả những tình yêu dang dởCủa một thời trong chiến trận năm xưaTìm về nơi có thác lũ mùa mưaTìm cái nóng mùa khô đầy nắng cháyTìm đồng đội bao người đang nằm đấyHọ không về dù đã hết chiến tranhTìm lại ngày sống chết cứ mong manhChẳng thấy vẹn nguyên, chỉ nhiều dang dởTuổi hai mươi lỡ rồi bao sợi nhớBởi đạn bom khói lửa ở nơi nàyÁc liệt chiến tranh đến với từng ngàyNgười mất người còn tính bằng giây phútTìm cái thuở lửa hờn căm ngùn ngụtChất căm thù trên từng chuyến xe điNơi con đường có bao phận nữ nhiChân yếu tay mềm cùng tôi ra trậnTuổi đương thì mà lòng không vướng bậnĐời nữ trinh gắn bó với chiến trườngMặc nguy nan nối sợi nhớ sợi thươngNối cả cung đường vào từng trận đánhLòng căm thù cho họ thêm sức mạnhDũng cảm kiên cường chẳng kém trí traiĐỉnh Trường Sơn sợi nhớ cứ kéo dàiNối Đông sang Tây, nối Nam với BắcCùng mải miết nơi chiến trường đánh giặcTuổi xuân thì mặc cho nó tàn phaiĐể bây giờ nỗi nhớ chẳng nguôi ngoaiTôi trở lại tìm hai đầu nỗi nhớNơi ngày ấy để lại nhiều dang dởTrên những cung đường huyền thoại năm xưa… Đừng bỏ qua ❤️️Những Bài Thơ Về Sự Hy Sinh Của Người Lính ❤️️ vô cùng xúc động này, chia sẻ để mọi người cùng thưởng thức ngoài thơ về đường Trường Sơn có trong bài bạn nhé Chùm Thơ Về Nghĩa Trang Trường Sơn Đừng bỏ qua chùm thơ cực hay và xúc động về nghĩa trang Trường Sơn, nơi yên nghỉ của biết bao anh hùng đã xả thân hi sinh vì Tổ Quốc thân yêu Về Thăm Nghĩa Trang trường SơnTác giả Cao Hung Cường Tôi về Trường sơn thăm các anhTrời trong xanh phong cảnh mát lànhHàng ngàn ngôi mộ nằm yên nghỉCảnh yên bình sau cuộc chiến tranhTôi nghiêng mình trước những anh linhMột thời ngang dọc sống hết mìnhTuổi thanh xuân hiến cho tổ quốcAnh mất rồi đất nước hồi sinhTôi đã nghe tiếng bước quân điVượt bao bom đạn có xá gìTrường sơn dù cháy không hề nảnQuyết theo chân Bác viết sử thiLung linh hương cháy nhớ anh hùngCả một đời anh dũng thủy trungCác anh nằm lại nghe chim hótNgắm cảnh Trường Sơn đẹp lạ lùngSáng về thăm nghĩa trang Trường sơnLòng trào dâng uất nghẹn căm hờnThù quân xâm lược gây chinh chiếnTrước các anh hùng tỏ biết ơn… Linh Thiêng Nghĩa Trang trường SơnTác giả Nguyễn Thị Tính Tôi vốn là lính trinh sát đặc côngKhông thể tin chuyện bao đồng huyền bíChết là hết và không còn suy nghĩChuyện linh thiêng ý vị những linh hồnBao năm trời Quản trang giữa Trường SơnKhi Chứng cảnh chập chờn không giải thíchGiữa rừng núi tối âm u tĩnh mịchLại xảy thường chuyện tích lạ khó tinCũng từ đây tôi thay đổi cách nhìnVào đêm muộn trời lặng im buốt giáKhông dám ngủ lòng xốn xang đến lạPhải lên đài thong thả khấn thắp hươngTrời âm u trăng chẳng sáng bình thườngAi chễm trệ đêm sương ngồi ngay ngắnRất tề chỉnh và lắng trong im lặngDưới chân đài chiến thắng tạc ghi côngTôi nghĩ nhanh và nói nhỏ trong lòngChắc ai đó đi viếng vong liệt sĩDo mệt mỏi nên phải ngồi dưỡng nghỉLúc đến gần tôi nghiêm nghị hỏi toAi ngồi kia ? Vẫn im lặng như tờKhi cách khoảng xa cơ chừng vài métTôi gằn tiếng giọng hỏi gần như nẹtAnh tên gì cũng nói thiệt cho hay?Và đột nhiên người ngồi đó tỏ bàyThưa với bạn mình đây là liệt sĩTừ nơi khác thăm bạn tôi nằm nghỉĐã từ lâu yên vị nghĩa trang nàyNgười đi cùng bủn rủn cả chân tayTa về nhé hôm nay ma ámLính trinh sát giúp gan dũng cảmTiếp bước lên nhưng mắt dán không rờiNằm nhang cầm tiến lại sắp tới nơiÁnh trăng rõ tôi thấy người bộ độiMặc đồng phục mũ ngôi sao sáng chóiVẫn lạnh lùng tôi hỏi vẻ điềm nhiênBỗng nắm hương bùng lên cháy đỏ rềnSáng rừng rực người lính trên biến mấtCách một mét rõ ràng người có thậtNhưng giờ đây là khoảng đất vô hồn-Rồi tiếp vào cũng khoảng giữa một đêmTại khu mộ nơi những mồ liệt sĩCủa các tỉnhThái bình nằm…yên vịAnh em cùng chia nhau đến thắp hươngĐến gần nghe nhiều tiếng nói lạ thườngTiếng hò hát tiếng chào nhau thăm hỏiCứ ngân vọng vang dồn trong đêm tốiKhi tới gần chẳng thấy bóng một aiCó một anh vượt cả chặng đường dàiĐể vào viếng dâng hương bao đồng độiKhi vừa chạm trời phủ màn đen tốiVẫn quyết tâm vào viếng bạn của mìnhNén nhang trầm anh cầu khấn vong linhChúc bạn hãy an lành ngon giấc mộngNhang cháy rực bỗng lạnh dồn xương sốngĐồng hưong à Hát cho chúng tôi ngheBất ngờ nhưng tôi chẳng lỡ quay vềMột chút hãi tôi đã bình tĩnh lạiTiếng tôi hát cứ ngân vang vọng mãiSáu bài liền tặng đồng đội thân thươngThủa cùng nhau sinh tử chốn chiến trườngPhút hội ngộ âm dương lìa cách biệtTôi cảm nhận đông đội không hề chếtVẫn dõi theo nhịp sỗng cõi vô thườngKính cẩn nghiêng mình thắp nén tâm hươngKính viếng các anh những người con bất tửĐã chiến đấu xả thân trừ giặc dữNền hòa bình xây bằng máu xương rơiChiến công các anh sáng tỏa ngàn đờiKhắc sâu đậm vào hồn thiêng sông núi. Viếng Thăm Nghĩa Trang Trường SơnTác giả Lê Quân Buồn sâu trời nắng tháng nămVề thăm đồng đội còn nằm nơi đâyMột đời BINH NGHIỆP dựng xâyTuổi xuân với những đong đầy quang vinhNghe cay khóe mắt trong mìnhHoa mua nhuộm tím núi hình trường sơnCúi đầu thành kính biết ơnLòng sao nhỏ lệ như hờn vu vơĐường đi chân bước hững hờTrường sơn ngày ấy đợi chờ chiến côngHai mươi lứa tuổi xuân hồngHiến dâng tất cả non sông một lòngNon nước TỔ QUỐC thầm mongGhi ơn tạc dạ bia trong từng ngườiNgã ba ĐƯỜNG CHÍN rạng ngờiKhang trang ghi lại xuân tươi thắm màuMột ngày nắng lữa bên nhauNén hương ấm dạ nỗi đau nghẹn ngàoLá CỜ TỔ QUỐC bay caoĐời nay ôn lại tạc vào mộ biaThuơng nhau nước mắt đầm đìaCác anh yên nghĩ khắc kìa nhớ nhungHương hoa thành kính có chungNặng sâu ơn nghĩa một vùng TRƯỜNG SƠN. ! Nghĩa Trang Liệt Sĩ Trường SơnTác giả Nguyễn Như Hải Đến với nghĩa trang liệt sĩ Trường SơnVới hơn mười nghìn lẻ năm ngôi mộỞ nơi ấy đồng đội tôi nằm đóVới vạn ngàn bè bạn khắp muôn nơiNghĩa trang cao sừng sững đứng trên đồiDáng uy nghiêm một tượng đài bất tửNét sơn son trên muôn vàn bia chữTên các anh Tổ Quốc khắc chữ vàngXếp thẳng hàng theo trên dưới dọc ngangNhư lớp lớp vạn ngàn quân xung trậnBa tấc đất lòng không hề hối hậnHiến tuổi xuân cho đất nước trường tồnTRường Sơn ơi xin kính những linh hồnTuổi hai mươi mãi ngàn năm tươi trẻThác linh thiêng trọn trong lòng đất mẹCho Tổ Quốc mình mãi mãi mùa xuân! Bật khóc với chùm ❤️️ Thơ Về Mẹ Việt Nam Anh Hùng ❤️️ ngoài thơ về đường Trường Sơn có ở trên Bài Thơ Ngắn Nói Về Đường Trường Sơn Gửi đến quý độc giả của bài thơ ngắn nói về đường Trường Sơn để cảm nhận tình cảm của người lính Đi Tìm EmTác giả Phạm Đức Vượng Đường Trường Sơn xưa những điểm anh em gái thông đường phà…ra gặp nhau niềm vui trao bất tậnGiữa mưa bom bão đạn ở trên đi tìm ở nơi đâu?Nghe câu hát càng nhớ nhau em hỡi!.Em nơi nào ngàn trùng xa vời mãi tìm giờ em ở nơi đâu?. Sợi NhớTác giả Chưa Rõ Trường sơn chuyển tiết sang thuLuồn rừng cõng cả mây mù đi theoVượt qua đường chín Nam làoRẽ vào rừng Hóp sang đèo Tà mônLá vàng khỏa lấp lối mònTrơ cành còm cõi nỗi buồn cô đơnTháng ngày điệp khúc Trường sơnBước chân Phù đổng , đất mòn núi nghiêngĐường mòn sợi nhớ hai miềnSợi Nam sợi Bắc nối liền sợi thươngAi về thăm lại chiến trườngTìm trong huyền thoại con đường năm xưa Bài Thơ Trường Sơn Đông Trường Sơn Tây Của Phạm Tiến Duật Bài thơ Trường Sơn Đông Trường Sơn Tây của tác giả Phạm Tiến Duật đã không còn xa lạ bởi nó đã được phối nhạc và trở nên phổ biến, cùng thưởng thức những vần thư đậm đà tình cảm của lính. Trường Sơn ông, Trường Sơn TâyTác giả Phạm Tiến Duật Cùng mắc võng trên rừng Trường SơnHai đứa ở hai đầu xa thẳmường ra trận mùa này đẹp lắmTrường Sơn ông nhớ Trường Sơn Tây Một dãy núi mà hai màu mâyNơi nắng nơi mưa, khí trời cũng khácNhư anh với em, như Nam với BắcNhư ông với Tây một dải rừng liền Trường Sơn Tây anh đi, thương emBên ấy mưa nhiều, con đường gánh gạoMuỗi bay rừng già cho dài tay áoRau hết rồi, em có lấy măng không? Em thương anh bên ấy Tây mùa ôngNước khe cạn, bướm bay lèn đáBiết lòng anh say miền đất lạChắc em lo đường chắn bom thù Anh lên xe, trời đổ cơn mưaCái gạt nước xua đi nỗi nhớEm xuống núi nắng về rực rỡCái nhành cây gạt mối riêng tư ông sang Tây không phải đường thưường chuyển đạn và đường chuyển gạoông Trường Sơn, cô gái “ba sẵn sàng” xanh áoTây Trường Sơn bộ đội áo màu xanh Từ nơi em gửi tới nơi anhNhững đoàn quân trùng trùng ra trậnNhư tình yêu nối lời vô tậnông Trường Sơn nối Tây Trường Sơn Sẽ thật thiếu sót nếu bạn chưa đọc chùm ❤️️ Thơ Ngắn Hay Về Tình Yêu Người Lính ❤️️ đọc ngay bên cạnh thơ về đường Trường Sơn bạn nhé
bài thơ trường sơn đông trường sơn tây